<Chương trước << list
Gia Cát tự động đưa hai tay ra phía sau, lén xoa mông, trong đầu khóc thầm mấy tiếng “Thôi rồi, đời tàn rồi. Lần trước bị anh phát hiện đang game, mới làm phó bang chủ thôi, mà đã bị đánh những 20 roi, lần này lại cúp học đi làm “minh chủ võ lâm”. Mông ơi mông, bản thiếu gia quả là rất rất rất có lỗi mới mi.”
-Anh hai… – Gia Cát nuốt nước bọt khan, hạ giọng thật thấp – Em biết lỗi rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa…
-Còn muốn có lần sau?
-Không, dạ không… tuyệt đối là không có lần sau. – Gia Cát nhoẻn miệng cười, lắc đầu lia lịa.
…
-Em có thấy là nói chuyện xong rồi mình nên làm gì không? – Gia Phúc đứng lên đi về phía bộ sofa.
-Em biết là anh hai cũng đói rồi, mình xuống ăn cơm nhé. Gần 8h rồi. – Gia Cát quay người định chuồn ra cửa. – Trễ bữa rất có hại cho sức khỏe á!
-Gia Cát!
Tiếng gọi của Gia Phúc lúc nào cũng có uy lực trấn áp nó hết. Gia Cát áp sát người vào cánh cửa, quay đầu lại nhìn anh, miệng tự động nở một nụ cười, dù vô cùng gượng gạo.
-Anh hai… – Giọng nó đột nhiên chảy dài ra như nhựa đường, “Em khẩn khoản, em cầu xin, em van anh đấy, tha em đi mà!” Một ánh mắt long lanh chất chứa bao nhiêu tâm sự của nó nhìn Gia Phúc, được đáp lại bằng một cái nhìn lạnh lùng như vừa được lôi từ tủ đông ra. Thấy vô phương van nài, Gia Cát đành từ từ bước về phía anh hai, quỳ xuống, hai tay khoanh trước ngực.
-Nói xem, hôm nay em đã phạm bao nhiêu lỗi, phải bị phạt thế nào?
Lần nào phạm lỗi, Gia Phúc đều bắt Gia Cát và Gia Hân tự nhận lỗi, tự nêu ra hình phạt. “Nói nhẹ quá thì thành ra không có thành ý hối lỗi, nói nặng quá chẳng phải cái miệng hại chết cái thân hay sao? Hey ya, muốn uốn bảy tấc lưỡi cũng vô dụng rồi.” Gia Cát khẽ lắc đầu.
-Anh hai, … hey,…- Gia Cát không kìm được, bất giác thở dài một tiếng. – Tội thứ nhất, trốn học, mười roi. Tội thứ hai, mê chơi game online mà dẫn tới đánh nhau, hai mươi roi. Tội thứ ba, về nhà trễ… mười roi.
Gia Cát dừng lại đôi chút, khẽ liếc nhìn Gia Phúc dò xét.
-Còn nữa không? – Giọng Gia Phúc trầm hẳn xuống.
-Nói dối anh hai,… hai mươi roi.
-Coi như em cũng biết thân biết phận, nhưng việc em nói dối thì anh không tha được, hình phạt mỗi tội, nhất nhất phải tăng gấp đôi. – Gia Phúc đặt cây bút xuống bàn. – Mang roi ra đây.
Gia Cát nghe xong mà muốn cắn lưỡi chết ngay còn hơn là giơ mông ra chịu đánh một trăm hai mươi roi.
-Còn không đi? – Gia Phúc nghiêm giọng.
Gia Cát liền bước đến góc tường, lấy cây roi mây được cuộn hình số 8 treo trên vách, quỳ xuống, hai tay đưa lên quá đầu.
-Mới có nửa năm không ăn đòn mà đã quên cách rồi sao? Cởi quần!
-Anh hai. – Gia Cát nằn nì, hai tay giữ chặt lưng quần. – Em lớn rồi mà.
-Lớn rồi? Lớn rồi mà hành động như vậy đó! Cởi hay để anh cởi?
-Để… em… – Gia Cát miễn cưỡng tụt hai lớp quần xuống, nửa người trên nằm xoài lên mặt bàn gỗ trước mặt, nửa người dưới vẫn quỳ.
-Như cũ, anh phạt từng tội của em, đếm cho đủ roi, rõ ràng, rành mạch, không được tránh, không được đỡ. Sai thì làm lại từ đầu.
-… – Gia Cát nữa như trả lời, nửa như chỉ “hừ” một tiếng trong cổ họng, lập tức “chót” một roi quất tới khiến nó giật bắn.
-Anh nói có nghe không?
-Dạ nghe, Gia Cát nghe rồi, anh nhẹ tay thôi. –Nó thiếu điều muốn nhảy dựng lên thôi. Lần này là mua bán thật thà nước mắt, mới một roi mà mặt đã đỏ chót, nước mắt nước mũi ràng rụa.
-Trốn học đi chơi, anh nhắc bao nhiêu lần rồi? (chót)
-Một. Á… đau quá– Roi vừa chạm mông, nó đã hét toáng lên. “chỉ có hai anh em, thể diện làm gì, miễn sao bảo toàn cái mông là tốt lắm rồi.” Gia Cát nghĩ.
-Đã mắng rồi, đánh rồi vẫn phạm? (chót)
-Hai…
-Lần trước mười roi, còn nhẹ quá phải không, Gia Cát? (chót)
-Ba, dạ không… Anh ơi, đau quá…
(Chót chót chót chót chót chót chót …)
Gia Phúc đánh liền một lúc bảy tám roi làm Gia Cát giật nảy, phản xạ tự nhiên nhỏm dậy.
-Còn biết đau? Biết đau thì đừng có biết sai vẫn phạm. – Gia Phúc đặt tay lên vai trái của Gia Cát, ấn nó nằm xuống. Lại đánh thêm mười roi nữa. – Đếm!
List>> Chương sau>